HÀ DĨ THÂM VÀ TRIỆU MẶC SÊNH VÀ HÀ DĨ THÂM SUỐT 7 NĂM LIỀN KHÔNG

Triệu mặc Sênh lặng fan nhìn cặp trai gái đứng trước quầy phân phối rau, một đợt tiếp nhữa chị cảm thấy sự quái gở của số phận. Bảy năm trước, chủ yếu họ khiến chị quyết định ra đi.Bây giờ bọn họ lại bên nhau đi mua sắm, vậy là sau cuối họ vẫn cùng nhau! May mà hồi ấy chị bỏ ra đi, giả dụ không…Mặc Sênh không đủ can đảm nghĩ thêm… Hà Dĩ Thâm, Hà Dĩ Văn, sao mình ngu thế, tại sao cứ một mực cho rằng hai fan ấy tên tương đương nhau thì cố định là anh em?“Chúng tôi không hẳn là anh em, trước đây hai gia đình shop chúng tôi là láng giềng của nhau, mọi họ Hà cho nên vì vậy cũng để tên cho những con như là nhau. Về sau, phụ huynh Dĩ Thâm đột ngột qua đời, phụ huynh tôi dấn nuôi Dĩ Thâm.”“Chị tưởng, chị to gan lớn mật hơn cảm tình hai mươi năm giữa tôi với Dĩ thâm sao?”“Hôm nay tôi ưng thuận cho chị biết, tôi yêu thương Dĩ Thâm, mà lại tôi không thích yêu âm thầm yêu vụng. Tôi và chị sẽ tuyên chiến đối đầu và cạnh tranh công khai.”Năm19 tuổi, một những năm trước sinh nhật khoác Sênh, cô bạn gái Hà Dĩ Văn vốn điềm đạm, bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố với chị. Một fan dịu dàng, không lúc nào tranh giành cùng với ai như Dĩ Văn mà cả quyết như vậy, chắc hẳn cô ấy bắt buộc yêu Dĩ Thâm các lắm.Còn chị? Chị bao gồm gì để cạnh tranh với Dĩ Văn? Chính vào trong ngày Dĩ Văn tuyên chiến, chị đã thua, sau đó chị vẫn chạy trốn thanh lịch Mỹ xuyên suốt bảy năm trời.“Ôi, Hà Dĩ Thâm” – nghĩ về đến góc nhìn lạnh lùng, những khẩu ca tuyệt tình của anh ta, mặc Sênh thấy nhoi nhói vào lòng. Tuy cảm xúc rất mơ hồ, nặng nề nhận ra, nhưng chắc hẳn rằng là tất cả thật.Anh đi về phía chị, bàn tay khoác Sênh ráng chặt tay đẩy xe pháo hàng mang đến mức những đầu khớp ngón trắng tay bệch, như chuẩn bị long ra. Nhưng nhà hàng lúc kia quá đông, chị lại đang tiếp tục đẩy chiếc xe chứa mặt hàng nên hoàn toàn không thể dễ dàng quay fan bỏ chạy. Tuy vậy ngay nhanh chóng chị nghĩ, do sao mình bắt buộc lẩn tránh? Mình bắt buộc bình thản nói với chúng ta một câu đại loại: “Ồ, đang lâu không gặp.”Rồi kiêu hãnh quay đi, để lại đến họ một hình ảnh đẹp về tay mới phải.Nhưng, hoàn toàn có thể họ không phân biệt mình. Có thể lắm chứ, mình đã chuyển đổi nhiều, mái tóc lâu năm buông xõa năm xưa giờ biến thành mái tóc ngắn chấm tai, làn da trắng nõn ngày nào giờ đã sạm đi nhiều bởi vì cái nắng nóng bang California, lại còn quần bò, áo thun rộng thùng thình, giầy thể thao, khác xưa những quá!Họ cách từng bước, chầm chậm trễ tiến lại ngay gần nhau, rồi… lướt qua nhau.Đau đớn quá!Hình như tất cả tiếng nói vọng lại.“Có yêu cầu mua thêm sữa không?” – Đúng là giờ Dĩ Văn rồi, vẫn nhỏ nhẹ như xưa.“…”Chị ko nghe rõ câu trả lời. Ghi nhớ quá, các giọng nói trầm nóng như giờ vĩ ráng của Dĩ Thâm luôn vẳng bên tai mang Sênh nhìn trong suốt bảy năm chị xiêu dạt xứ người.Hẫng hụt, nhưng mà đồng thời cũng thấy vơi nhõm. Khoác Sênh ngẩng đầu nãy giờ đồng hồ vẫn cúi, trái quyết bước đi.“Rầm”, loại xe đẩy xô vào đụn xà chống hạ giá chất như núi trên lối đi. Nguyên nhân là chị đứng ngây chú ý mấy trăm bánh xà chống đổ tung toé, ngổn ngang .Tệ thật, liệu có thể vờ tỏ ra trù trừ mình là người gây ra chuyện?“Trời ơi, đây là lần thứ ba trong ngày rồi.” – Người thống trị siêu thị lần khần từ đâu chạy mang lại nói như rên lên.Cho nên, cũng không nên trách tín đồ ta, sao lại hóa học hàng ngay giữa lối đi như vậy. Mặc Sênh lẩm bẩm, cố tạo ra sự vẻ hối hận hận.Cảnh tượng dĩ nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong đó có Dĩ Văn. Dĩ Văn liếc chú ý về phía có tương đối nhiều tiếng ồn ào, bỗng nhiên giật mình – Cô ta! bao gồm phải cô ta không? Dĩ Văn trong khi không tin vào đôi mắt mình… Đúng là cô ta! về bên rồi ư?“Chuyện gì nuốm Dĩ Văn?” – Hà Dĩ Thâm, không hiểu, quay sang hỏi, bất giác nhìn theo ánh mắt của Dĩ Văn.Thân hình cao lớn của Dĩ Thâm thốt nhiên khựng lại.Triệu khoác Sênh!Người thanh nữ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi tê chẳng đề nghị là Triệu khoác Sênh? Vẻ khía cạnh thiếu từ nhiên, mắt thấp thoáng nụ cười tinh quái quan trọng chối cãi. Tự xa khó nhìn thấy rõ nét khía cạnh cô ta, mà lại Dĩ thâm nám biết. Anh vẫn biết, cô ta là vậy, sau khi khuấy hòn đảo cho nước ao đục ngầu rồi loại bỏ một biện pháp vô trách nhiệm, ương ngạnh, ích kỷ cùng đáng ghét.Chẵn bảy năm, cô ta vẫn còn đó nhớ con đường về ư?
Hà Dĩ thâm gọi: “Dĩ Văn, về thôi!”Dĩ Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt yên tâm của Dĩ Thâm: “Anh ko định đến chào một câu ư? hay là…”“Cô ấy trường đoản cú lâu đã hết tồn tại trong cuộc sống thường ngày của anh.” – Giọng Dĩ rạm dửng dưng, có vẻ như không có chuyện gì thật .Dĩ Văn thì thầm quan liền kề nét mặt Dĩ Thâm, nhưng không kiếm thấy gì hơn, đoạn nói nhỏ: “Đi thôi anh!”Nhưng ở đầu cuối cái nhìn của Dĩ Văn vẫn vô tình nhắm tới Mặc Sênh, đúng khi chị ngoảnh lại, ánh nhìn hai người gặp gỡ nhau, khoác Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, niềm vui thoáng hiện trên mặt, chị bối rối gật đầu.Dĩ Văn gấp vàng xoay đầu gọi: “Dĩ Thâm…”“Gì thế?”“Chị ấy…”- Dĩ Văn đùng một cái dừng lại, trong đám fan đằng trước không nhìn thấy bóng dáng Mặc Sênh đâu nữa.“Sao thế?” – Dĩ thâm hỏi.“Không, không có gì.” – Dĩ Văn cúi đầu. Chỉ có điều vừa rồi cô đã nhìn thấy họ, nguyên nhân họ lại thuận lợi bỏ qua, cụ tình không sở hữu và nhận nhau? Lại còn Dĩ rạm nữa, cụ thể đã nhìn thấy…Không ngờ lại sở hữu ngày mình trở về đây.Chủ biên hỏi khoác Sênh trong lượt đầu gặp nhau: “Cô Triệu, bởi sao cô lại chọn thao tác ở tp này?”Mặc Sênh bỗng lo âu không biết trả lời thế nào. Do sao ư? vì chưng vì, đấy là nơi tôi vẫn học 1 năm đại học? bởi vì nơi trên đây tôi đang quen anh? bởi vì nơi phía trên tôi đã có tương đối nhiều kỷ niệm, khôn cùng nhiều?
Lúc đầu chủ yếu Mặc Sênh cũng không biết, lý do nơi trước tiên chị nghĩ tới sau khi về nước là tp nơi này. Mãi mang lại hôm gặp lại Dĩ rạm chị bắt đầu hiểu, chị muốn gặp gỡ anh, tuy nhiên anh đã không còn thuộc về chị, nhưng chị vẫn ao ước nhìn thấy anh.Chỉ nhìn thôi.“Có lẽ là vì tôi cần thiết về nhà.” – mang Sênh nói. Nhà biên nhìn chị rất mất thời gian có vẻ ngạc nhiên, rất có thể giữ cô ta làm cho phóng viên hình ảnh – Bà chủ biên thì thầm nghĩ.Tuy nhiên, câu hỏi chủ biên quá quý trọng lý lịch làm việc ở quốc tế của chị lại khiến Mặc Sênh cảm giác bất an.“Đó chỉ là 1 trong những tạp chí nhỏ.” – Chị nói với bà ta như vậy.“Ồ, cô Sênh.” – Bà công ty biên rộng 40 tuổi gần gũi gọi tên mặc Sênh: “Chị khen kỹ năng và kiến thức sâu rộng của mình ư? kiến thức của tôi cực kỳ bình thường. Tôi chỉ thao tác làm việc ở một tờ báo nhỏ của Mỹ, biết khá rõ tờ báo kia thôi.”- khoác Sênh mỉm cười đáp lại lời khen của bà công ty biên, cảm hứng bất an trong chị bất chợt chốc tiêu tan.“Cô Sênh, tôi biết, một người trung quốc làm phóng viên ảnh ở Mỹ đâu phải chỉ dễ, nhất thiết chị phải ưu tú hơn bạn da trắng. Lũ họ luôn cho rằng tín đồ Trung Quốc bọn họ không bao gồm gen nghệ thuật.”- Bà nhà biên thường xuyên câu chuyện.Việc làm cho vậy là vẫn ổn. Chị được trao vào làm cho phóng viên hình ảnh cho tờ tạp chí phụ nữ này. Mặc Sênh vẫn đến siêu thị nhà hàng đó cài đồ, nhưng mà không hề gặp mặt lại họ. Mãi mang đến một hôm, người đảm bảo an toàn siêu thị call chị lại: “Chị ơi, mời chị mang đến phòng bảo đảm an toàn một lát.”Mặc Sênh ngạc nhiên, cảm xúc có chuyện chẳng lành, báo chí truyền thông nhiều lần post bài nhân viên đảm bảo an toàn ở một trong những siêu thị chống chế đi khám xét, thậm chí là đánh khách hàng.Mặc Sênh chú ý anh ta với ánh nhìn cảnh giác, anh bảo đảm tỏ vẻ ái ngại, nói: “Xin lỗi chị, cửa hàng chúng tôi không bao gồm ý gì, chỉ ý muốn hỏi, một tháng trước đây chị tất cả đánh mất thiết bị gì không?”Một mon trước tôi vừa về nước, không lẽ đánh mất vật dụng gì cơ mà mình ko biết? Chị âm thầm đi theo người bảo đảm với một ít hiếu kỳ. Đến chống bảo vệ, anh ta đưa mang lại Mặc Sênh một cái ví domain authority màu đen.Nhìn qua mang Sênh cũng biết đó chưa phải là ví của mình, chị lắc đầu nói: “Anh nhầm rồi, chưa hẳn của tôi.”Người bảo vệ ngạc nhiên, hỏi lại: “Chị xuất hiện xem.”Chị đón loại ví, mở ra, phía bên trong có bức ảnh của chị.Người bảo đảm an toàn nói: “Ảnh của chị buộc phải không, tuy vậy giờ chị đang khác nhiều, mà lại tôi vẫn dấn ra.”Khác vô cùng nhiều, bởi vì bức ảnh chụp cơ hội Mặc Sênh vừa vào đại học, vẫn còn để tóc dài, tết thành bím đuôi ngựa, cười cợt một phương pháp ngốc nghếch.Sao này lại có trong ví của một người lạ?
Mặc Sênh trả mẫu ví cho tất cả những người bảo vệ: “Đây trọn vẹn không nên tôi.”Người bảo đảm an toàn vẫn một mực: “Người trong ảnh không buộc phải chị sao?”“Đúng là tôi, nhưng mẫu ví chưa hẳn của tôi.”“Nhưng cố định là người quen của chị. Này, tất cả khi người sở hữu của mẫu ví âm thầm yêu chị cũng nên…”Ồ, thiệt bất ngờ! Ai bảo người trung quốc thiếu óc liên tưởng?“Nhưng…”“Chị nuốm đi, cố gắng đi. Mãi chẳng tất cả ai cho nhận, đặt ở đây chúng tôi cũng cực nhọc xử lý, mang nộp coi như sung công, thà trả lại đến chị, chị và người chủ cái ví độc nhất định có quan hệ cùng với nhau. Ồ, nhưng biết đâu tôi chẳng tác thành một cuộc hôn nhân…” – Người đảm bảo hình như mê xem phim truyền hình, nhất mực tin vào suy diễn của anh ấy ta.Một mon trước, hoàn toàn có thể Dĩ Thâm đang đánh rơi dòng ví vào mức họ chạm chán lại nhau. Dĩ Thâm tấn công rơi ư? mang Sênh mang loại ví về công ty với diễn dịch vẩn vơ.Buổi tối sau khi tắm xong, nằm tại giường, khoác Sênh giở coi lại mẫu ví, mẫu mã đơn giản, nhãn hiệu nổi tiếng, tiền không nhiều, trọn vẹn không thể khẳng định được thân phận người chủ của nó.Mặc Sênh bình an rút bức hình ảnh ra, ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, chắc hẳn rằng được bóc tách ra từ sách vở và giấy tờ nào đó, lật bức ảnh, chị ngỡ ngàng, phương diện sau bao gồm chữ! đường nét chữ phóng khoáng, cứng rắn như cào rách nát giấy của anh, mang Sênh không lúc nào quên.Đó là nét chữ của Dĩ Thâm. Chiếc chữ viết bởi bút máy, mực đen: My sun shine!Trong một thành phố phức tạp vẫn hoàn toàn có thể sống rất 1-1 giản, làm cho việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kỳ ham mê nghi ban đầu, phần đa ngày tiếp sau chỉ là sự lặp lại máy móc.“Chị Sênh, tôi tìm kiếm chị khắp nơi.” – mặc Sênh vừa phi vào tòa soạn, vẫn nghe có bạn gọi tự xa.“Bạch hả, có câu hỏi gì thế?”Bạch chúng ta Lý, còn vô cùng trẻ, cũng là phóng viên ảnh. Cậu ta rất có tài tiếp xúc với những siêu sao, hết sức mẫu cần được giao phụ trách hình ảnh bìa.“Vợ em sinh cháu, buổi chụp hình ảnh siêu chủng loại Tiêu Tiêu sau này chị góp em được không?”Tiêu Tiêu? mang Sênh hơi vì dự: “Tôi thì không tồn tại vấn đề gì, tất cả điều nghe nói tính khí cô ta rất khó chịu, nếu chưa hẳn là fan quen chưa dĩ nhiên cô ta đã gật đầu cho chụp.”Bạch đã nghĩ cho tới chuyện này, anh nghĩ một lúc nói: “Thế này vậy, chị cứ đi thử, còn nếu không được thì gọi cho em.”Ngày hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu chân dài Tiêu Tiêu khét tiếng lạnh lùng, khoác Sênh trọn vẹn bị bất ngờ, chị lừng chừng giới người mẫu chân dài trong nước, trước đó lại chưa lúc nào xem hình ảnh Tiêu Tiêu, ngạc nhiên cô ta lại…lại cực kỳ giống một người bạn thời đại học của chị.Nhưng bạn đại học của mặc Sênh là cô nàng nông thôn chất phác, dềnh dàng về, còn cô người mẫu trước khía cạnh chị, cặp chân dài ngọc ngà vắt chéo cánh nhau, rượu cồn tác hút thuốc vừa thiện nghệ vừa quyến rũ…Mặc Sênh không đủ can đảm nhận, chắc rằng chỉ là hai fan giống nhau thôi.Nhưng người đẹp Tiêu Tiêu nheo góc nhìn Mặc Sênh, đoạn sải những bước dài đến mặt chị:“Thế nào, không nhận ra nhau à?”“…Thiếu Mai ư?”“Hừ, chưa phải tớ thì ai đây.” Cô ta mỉm cười đắc ý.“Chị Sênh, té ra chị là tín đồ quen của Tiêu Tiêu? xuất sắc quá.” – Cậu Đồng đi thuộc vui vẻ góp chuyện.“Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ nệm dưới.”“Thời sinh viên ai cũng thích nệm tầng.” – Người thống trị của Tiêu Tiêu chen lời.“Chẳng phải các vị mang đến chụp ảnh sao, mau chụp đi!” – Tiêu Tiêu thân thiết giục.Thiếu Mai chuyển đổi nhiều quá! mặc Sênh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ, trước ống kính hoàn toàn không phải là một trong Thiếu Mai vụng về về mang đến đáng yêu. Vậy cô ta là ai?
Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh gia có thể chụp được mẫu thần của người mẫu, tuy nhiên Mặc Sênh không chụp được cái thần của Tiêu Tiêu, chắc rằng chị chưa đủ tài, xuất xắc nói đúng hơn, chắc rằng người đứng trước ống kính trọn vẹn không tất cả cái đó.Tiêu Tiêu khôn xiết trống rỗng! Một sự trống rỗng mang đến tuyệt vọng, có lẽ chính sự trỗng trống rỗng này khiến cho cô ta phất như cồn.Chụp chấm dứt một tổng hợp ảnh, Tiêu Tiêu xua tay: “Hôm ni chụp mang lại đây thôi.”“Nhưng, Tiêu Tiêu vẫn còn đấy phải…” – Người quản lý của Tiêu Tiêu không thể tinh được nhắc.“Đến phía trên thôi.” – Tiêu Tiêu nhất quyết quay sang nói với mặc Sênh: “Chúng mình đi uống cà phê.”“Lâu ngày không gặp, cần uống rượu new phải, nuối tiếc là vừa mới đây dạ dày mình có vấn đề, đành uống coffe vậy.”“Ồ, uống cà phê rất tốt, chắc rằng bạn đề xuất uống cùng rất sữa.” – khoác Sênh chần chờ nên nói cụ nào. Bao gồm bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi, thực thụ không biết ban đầu từ đâu.“Sức khỏe khôn xiết quan trọng, ăn kiêng cũng nên gồm điều độ.” – khoác Sênh lựa chọn 1 chủ đề ngoài rìa nói.“Xưa ni tớ chưa lúc nào ăn kiêng.” – Tiêu Tiêu nửa cười, nửa không: “Tớ nghiện rượu.”“Thiếu Mai!” – mặc Sênh kinh ngạc bởi cái phương pháp cô ta đối sử với bạn dạng thân. Chị xúc động nạm tay người chúng ta cũ. Thiếu hụt Mai, tại sao lại trở bắt buộc như vậy?
Tiêu Tiêu theo bức xạ hất tay mang Sênh, làm chị ngẩn người, cả hai tĩnh mịch có phần lúng túng.“Cậu biến đổi nhiều quá.” – lúc lâu sau, mặc Sênh công bố vẻ xót xa.“Đúng vậy, còn ghi nhớ hồi năm đầu tiên tớ thì thầm yêu một fan không?” – Tiêu Tiêu ghẻ lạnh kể: “Một hôm, tớ nói trực tiếp với anh ta, tớ yêu thích anh ta, anh ta chấp nhận nhưng không yêu tớ. Tiếp nối Thiếu Mai đang chết, tớ bây chừ là Tiêu Tiêu”Lời Tiêu Tiêu như khía vào vai trung phong can. Mang Sênh thấy đau lòng, chưa biết nói gì thêm.Lát sau, Tiêu Tiêu lại nói giọng mỉa mai: “Rốt cuộc cậu vẫn không cố kỉnh đổi. Vẫn giả cỗ cao thượng. Sao lại trường đoản cú bỏ quốc gia mỹ vàng son nhưng về?”Câu nói không ít làm tổn thương mang Sênh, tuy nhiên nghĩ lại mình cũng có thể có lỗi. Năm xưa, chị lẳng lặng vứt đi, bảy năm bặt vô âm tín, chị bao gồm lỗi với bạn bè: “Lúc đó, mình đi vội vàng quá…”“Không bắt buộc nói cùng với tớ các cái đó.” – Tiêu Tiêu ngắt lời: “Những loại đó bắt buộc nói cùng với Dĩ Thâm.”Hà Dĩ Thâm? Sao lại tương quan đến anh ta? – khoác Sênh ghi nhớ lại cảnh Dĩ Thâm, Dĩ Văn cặp kè cùng nhau hôm ở hết sức thị: “Mình suy nghĩ anh ta chẳng vồ cập đâu…”“Không quan liêu tâm? Cậu tưởng người nào cũng vô vai trung phong như cậu sao?”Tiêu Tiêu có vẻ như xúc động: “Mấy ngày đầu thời gian cậu mất tích, anh ta kiếm tìm cậu, trông như là một người điên, sau này anh ta nhất quyết ở lại cam kết túc xá chờ, hiệu quả anh ta chờ được dòng gì?” Tiêu Tiêu cau mày: “Kết trái là tất cả mấy người đến mang đồ của cậu đi, bọn họ bảo cùng với anh ta, bảo với chúng tớ, cậu đã từng đi Mỹ, hoàn toàn có thể không khi nào trở lại.”“Mặc Sênh, cậu ác quá.” – Tiêu Tiêu dừng một lúc, lại tiếp: “Tớ không bao giờ quên bội phản ứng của Dĩ Thâm thời gian đó, anh ta bao gồm cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt về tối tăm, vô vọng khiến lũ tớ phạt sợ, ngạc nhiên một người sang chảnh và kiêu sa như Dĩ Thâm, lại như vậy…”Mặc Sênh choáng váng, chuyện đó tất cả thật ư ?“Có lẽ anh ta thấy áy náy…”“Triệu khoác Sênh, tín đồ bỏ Dĩ thâm nám đi Mỹ là cậu, cậu mới là tín đồ phải áy náy,”“Thiếu Mai, cậu thiếu hiểu biết nhiều đâu…”“Tớ bao gồm mắt, tớ hiểu.”Tiêu Tiêu ko nói nữa. “Vậy ra gần như người nhận định rằng mình vứt anh ta! ví dụ không bắt buộc thế!”- mặc Sênh mỉm cười cay đắng.Rõ ràng anh ta đã nói như vậy…Anh ta nói anh ta không muốn gặp gỡ chị, không lúc nào muốn nhận thấy chị nữa. Anh ta bảo chị đi đi, càng xa càng tốt…Rõ ràng là anh ta!Từ biệt Tiêu Tiêu, mặc Sênh đi trên phố phố khi đó đã vào hạ, lời Tiêu Tiêu vẫn vang bên tai.“Về sau anh ta ở một mình mãi…” rứa còn Hà Dĩ Văn? chưa phải cô ấy yêu Dĩ rạm mãnh liệt, quyết theo xua anh ấy bằng được sao?”Rốt cuộc bọn họ không ở với nhau. Vậy chuyện năm xưa là núm nào?
Vì sao Dĩ rạm lại nói như vậy?
Mặc Sênh xòe bàn tay, bên phía trong có miếng giấy viết địa chỉ cửa hàng của “Văn phòng biện pháp sư Hà Dĩ Thâm.”Tiêu Tiêu nói: “Có thể cậu cần.”Không bắt buộc mình đến tìm mà chỉ với tiện đường rẽ qua. Mà lại quả thực khoác Sênh vẫn đứng trước cửa “Văn phòng luật sư…”Cô gái trẻ nói như người có lỗi: “Luật sư Hà không tồn tại đây, xin hỏi, chị gồm hẹn trước không?”Mặc Sênh ko nhớ xúc cảm của chị thời điểm đó, thuyệt vọng hay nhẹ nhõm: “Không.”“Vậy nếu như chị gồm việc, tôi đã nhắn với lao lý sư Hà, hoặc là…” – cô bé nhìn đồng hồ đeo tay trên tường: “Chị có thể chờ, mức sử dụng sư Hà cũng sắp đến về.”“Ồ không, lần sau tôi đến.” – mang Sênh đi vài bước, đoạn cù lại: “Đây là chiếc ví của dụng cụ sư Hà, nhờ cô gửi giúp, cảm ơn.”Một hiệu quả đến là hay!Vốn duyên mỏng manh chẳng trách tình không sâu.“Chị Sênh, chị thấy thao tác ở vào nước cùng ở quốc tế có gì khác nhau?” – sắp tới hết giờ làm cho việc, một nhân viên cấp dưới cùng phòng đùng một cái hỏi.“À,” – mặc Sênh chú ý quanh, thấy không tồn tại sếp, đề xuất nói thẳng thẳn: “Lương cao hơn nữa nhiều.”“Tiếc thế!” – Đồng nghiệp suýt xoa.“Ở bên đó chị tất cả bị riêng biệt đối xử không?”“Ít các cũng có.”“Thực ra chuyện này cũng chẳng đáng quan tâm, ngay tín đồ Hồng Công cũng còn coi thường tín đồ Đại lục nữa là!” – Đồng nghiệp Đại Bảo vừa từ Hồng Công về xen lời.“Khi bản thân mình gặp gỡ phải chuyện kia mình sẽ không nghĩ thoáng được như vậy đâu. Một đợt trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp của tôi, ông chủ đùng một cái tuyên bố, Trung Quốc không tồn tại một nhà nghệ thuật thực sự. Tôi tức lắm, chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự là người trung hoa đến vậy, ngay trong khi đó tôi chỉ vào mũi ông ta nói, ông biết được những điều gì về nghệ thuật và thẩm mỹ Trung Quốc. Khi người Trung Quốc chúng tôi làm nghệ thuật, không biết người Mỹ các ông đang long dong ở đâu!“Có cầm cố chứ, hết sức khảng khái!” – các đồng nghiệp vỗ tay tán thưởng, khen câu đối đáp tốt tuyệt, kế tiếp có ai kia hỏi: “Về sau bởi sao chị bị sa thải?”“…” khoác Sênh cười cợt – “Ông công ty tuy ngạo mạn, nhưng cũng tương đối độ lượng. Về sau, một hôm ngần ngừ ông ta đem đâu ra tờ giấy to lớn có các ô vuông bảo tôi viết mấy chữ Trung Quốc, ông ta nói mong muốn treo ngơi nghỉ phòng khách.”“Thật không?”“Chị Sênh, chữ chị dành được không”’“Tôi biểu lộ ngay khả năng của Trịnh bản Kiều, đầu tiên tôi lôi nào cây viết nào nghiên để tất lên bàn, làm nên vẻ loay hoay một hồi, tôi ngoáy liền mấy chữ. Nói thực mấy chữ kia nếu chưa hẳn chính tay tôi viết, tôi cũng chịu tất yêu nào phát âm ra.”“Chị viết chữ gì?”“Nhĩ nãi man di” (“Ông cũng là đồ man di”)“Ọc!” – có ai đó cười phun cả trà trong miệng ra.Trong tiếng cười cợt rộ, có bạn gọi: “Chị Sênh, có tín đồ tìm.”Mặc Sênh tảo đầu, Hoa Tiên Tử – tiểu Hồng biệt hiệu “ Hoa Tiên Tử” le te chạy vào, thở gấp: “Chị Sênh, ở phòng khách kia kìa, điển trai lắm, cực kỳ lạnh lùng, rất bọn ông, thoạt quan sát đã biết ngay nằm trong loại bầy ông thành đạt. Chị Sênh, chị vừa về nước vẫn đã tăm được đám hời thế. Vậy mà lại cứ che tài.”Lời của Hoa Tiên Tử giả dụ tin được gồm họa là lợn cũng biết bay, lời cô ta ít nhất cũng đề xuất trừ hao mấy phần, thậm chí còn một nửa.Nhưng mang Sênh cực kỳ tò mò, chị vừa về nước đang quen biết ai đâu, ai có thể đến tìm mình chứ?
Tuyệt nhiên chẳng thể nghĩ lại là anh!Nhưng người bầy ông đứng mặt cửa sổ phòng tiếp khách tòa soạn quay sống lưng về phía chị, chính là Hà Dĩ Thâm.Nghe giờ kẹt cửa anh quay đầu lại, góc nhìn lạnh lùng hướng về phía chị, trọn vẹn lãnh đạm, không một chút biểu cảm.Hoa Tiên Tử không nói quá, người bầy ông này vô cùng mực tuấn tú, phong thái mặt đường hoàng, cỗ comple thông minh vừa vặn làm tôn vóc người to lớn tuyệt đẹp, vẫn điềm tĩnh tự tin như truớc, mà lại có nào đấy xa cách khiến cho người ta e ngại.Mặc Sênh thiết yếu nào mở miệng.Người đàn ông điềm tĩnh, lờ lững gật đầu chào: “Triệu đái thư”Triệu đái thư?
Mặc Sênh thực sự muốn mỉm cười nhưng khó quá: “Hà… tiên sinh”Chỉ loại ghế phía xa, chị nói: “Mời ngồi!”Mặc Sênh đi rước hộp trà, chị ko thể bình tâm như anh, chỉ cố che giấu xúc rượu cồn của mình: “Anh uống gì?”“Cảm ơn, ko cần.” – Ánh đôi mắt nghiêm nghị, anh ta nói. “Tôi nói vài câu rồi sẽ đi ngay.”“Anh mang lại tìm tôi, sao biết tôi sinh sống đây?” Anh yên ổn lặng, lát sau new nói: “Tiêu Tiêu, tôi là hình thức sư của Tiêu Tiêu.”“Có việc gì không?’Khẩu khí của anh ấy ta như toát ra khá lạnh: “Mấy ngày hôm trước Triệu tè thư hạ vắt đến công sở của tôi, nói là đã quay trở lại, chờ mãi không thấy, tôi đành thân hành đến thăm.”Mặc Sênh ghê ngạc, ngước đầu bắt gặp ánh mắt sáng quắc của anh ta: “Sao anh biết..” Chị không vướng lại tên, sao anh ta biết fan đến trả dòng ví là chị?“Tiểu thư, tôi đương nhiên có tác dụng suy đoán của một người bình thường” – Anh ta nói giọng đầy vẻ chế nhạo.Có lẽ những luật sư hầu như thế. “Khả năng suy luận của một bạn bình thường.” mang Sênh quan sát vào bức tường chắn trước mặt: “Tôi đến trả chiếc ví, anh nhận được rồi, nên gì nên đến đây.”Mắt Hà Dĩ Thâm đùng một phát loé lên: “Ngoài trả mẫu ví, cô không có việc gì nữa ư?”Còn có việc gì nữa? khoác Sênh nói hoàn thành khoát: “Không”“Rất tốt” – mắt anh ta nháng thất vọng, anh đặt chân tới trước mặt chị: “Nhưng tôi tất cả việc.”Anh lấy chiếc ví để trước mặt chị: “Trong chiếc ví này vốn dĩ tất cả một bức ảnh, cô Triệu có biết gì về nó không?”Đương nhiên biết, khoác Sênh cúi đầu: “Thế ư? Qủa thiệt tôi không để ý.”“Thật sao? vào ví không tính tiền chẳng gồm gì nữa, sao cô Triệu biết nó là của tôi?”Mặc Sênh im lặng. Chị quên rằng anh là cơ chế sư, luôn biết đưa ra sơ hở trong khẩu ca của đối phương. Nếu như muốn lừa anh ta phải biết lượng mức độ mình.Anh ta khá cúi fan nói như nói thầm: “Cô rất có thể cho tôi xin lại bức ảnh không?”Mặc Sênh chợt cảm thấy kỳ lạ. Anh ta có ý gì vậy? Vừa tỏ ra là fan ngoài, vừa muốn đòi lại bức ảnh.“Người trong ảnh là tôi, lý do tôi đề xuất trả lại anh?”“Triệu tè thư, tôi khuyên cô tránh việc tranh luận vụ việc quyền mua với một vẻ ngoài sư.” – Dĩ Thâm lãnh đạm nói.Mặc Sênh tức giận, một Dĩ rạm như vậy, chị không quen, cũng cần yếu đối phó. “Bức hình ảnh không có ở đây.” – cuối cùng chị nói.“Vậy tương lai xin cô trả cho tôi.”“Ngày mai tôi có…”“Triệu tiểu thư!” – Hà Dĩ rạm ngắt lời chị: “Tôi nghĩ, họ đều không thích quấy rầy fan khác, nguyên nhân không ngừng sớm đi.”Kết thúc nhanh chóng ư? mặc Sênh im re hồi lâu: “Anh nên bức ảnh làm gì?”“Ai biết được.” Ánh đôi mắt Dĩ thâm u ám: “Có lẽ tôi ước ao có nó ở mặt để nói tôi loại quá khứ xuẩn ngớ ngẩn của tôi.”Xuẩn ngốc, đúng thế, vượt xuẩn ngốc! Vậy mà chị sẽ hy vọng.Hà Dĩ thâm nói giọng kiên quyết: “Ngày mai tôi đến lấy, nếu như cô bận có thể nhờ bạn chuyển mang đến tôi. Tạm bợ biệt, Triệu đái thư.”“Tốt” – Hà Dĩ Thâm bỗng nhiên nhiên quay đầu lại, khía cạnh vẫn rắn đanh: “Cảm ơn sự hợp tác ký kết của cô, ngày mai chạm chán lại.”Mặc Sênh lặng chú ý cái dáng thon dài lớn ra đi dần. Không phải chị không tưởng tượng cảnh tượng nhì người gặp gỡ nhau, nhưng như vậy này qủa thực chị không hề ngờ tới, ngay một chút thân tình lúc nói: “Ngày mai gặp gỡ lại” anh ta cũng ko có.Quá khứ xuẩn ngốc ư?
Mặc Sênh đứng trước tấm gương mập trong phòng ngủ, để ý nhìn người thanh nữ đối diện với bản thân trong gương. Ví như mái tóc ngắn biến thành những lọn đuôi sam, giả dụ làn da rám nắng trở cần trắng mịn, nếu rất có thể cười một cách thoải mái vô tư…Điều đặc trưng nhất là, nếu hoàn toàn có thể xóa đi vẻ u uất chất cất trong đáy mắt, nuốm vào đó là vẻ thơ ngây học trò, chị sẽ trở thành Triệu khoác Sênh khi new quen Hà Dĩ thâm nám ngày new vào đại học“Hà Dĩ thâm …”“Hà Dĩ Thâm…”Mặc Sênh ko rõ tôi đã đeo dính Hà Dĩ Thâm như vậy nào, Dĩ rạm lại càng không biết, đằng nào dịp đó chị cũng chính là người đuổi theo anh. Cho tới một hôm, không chịu đựng nổi, Dĩ thâm nám nghiêm mặt hỏi: “Triệu mang Sênh, vì sao cô cứ dính theo tôi như vậy?”Nếu là bây giờ chị đang ngượng mang lại chết! mặc dù nhiên, thời điểm đó chị phân vân ngượng là gì, chị nhướn mày hỏi: “Dĩ Thâm, anh đần hay là tôi ngốc, ồ cơ mà anh hợp lý như vậy, cố định là tôi dại dột rồi, sao tôi lại thảm hại đến thế, dính theo tín đồ ta mà chần chừ mình đang làm cho gì!”Còn nhớ thời gian đó Dĩ Thâm đã tròn mắt ngạc nhiên hồi lâu. Về sau nhắc lại chuyện này, anh có vẻ như vừa bực vừa bi đát cười tuyên bố, anh ta vốn cố ý làm vậy nhằm Mặc Sênh cần xấu hổ, ngờ đâu trên đời lại có người phương diện dày cho thế, kết cục fan xấu hổ lại chính là anh.Cho đề nghị chàng sinh viên nguyên lý khoa sau một hồi lặng lặng sau cùng đã hoàn toàn có thể đối phó được, tuy vậy cũng chỉ có thể bắp bắp: “Tôi không định có bạn nữ lúc còn đã đi học.”Lúc kia Mặc Sênh ngây thơ đến cả không nhận biết đó chỉ là cái cớ, yêu cầu lại thường xuyên tấn công: “Vậy thì tôi xếp sản phẩm trước, chờ anh giỏi nghiệp đại học, coi liệu đạt được anh ưu tiên gạn lọc ?”Trước một kẻ thù ngoan nạm đến vậy, chàng phương tiện sư sau này đành bó tay, đàn ông ta gấp chuồn thẳng sau khi ném lại một câu: “Tôi phải lên lớp.”Mặc Sênh dĩ nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi chị suy nghĩ ra biện pháp tốt hơn, thì đang nghe mọi bạn bàn tán: “Hà Dĩ thâm khoa hiện tượng nghe đâu mới có bồ, dường như tên là Triệu mặc Sênh, cái brand name nghe là lạ”Nghe vậy mặc Sênh chạy như bay đến giảng mặt đường tìm Dĩ Thâm, thanh minh: “Tin đồn không phải do tôi tung ra, anh bắt buộc tin tôi bắt đầu được.”Dĩ Thâm ngẩng đầu khỏi cuốn sách, mắt xanh ngắt nhìn chị nói: “Tôi biết”Mặc Sênh hỏi lại một cách ngốc nghếch: “Sao anh biết?”Dĩ Thâm vấn đáp tỉnh khô: “Bởi vì chính tôi tung ra tin đó.”Lần này mang lại lượt khoác Sênh im bặt, Dĩ thâm nám giải thích: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu bố năm sau, cô nhất mực là bạn nữ của tôi, vậy sao tôi ko sớm thực hiện quyền đó của mình.”Trời! thời gian đó!Khóe miệng của người thanh nữ trong gương hiện lên nụ cười. Nhưng niềm vui vẫn còn chưa kịp hiện lên đôi mắt, vẫn lại trở nên mất.Mặc Sênh cách ra ban công, lòng ngổn ngang. Ngước nhìn thai trời, sao thưa thớt, ngày mai có lẽ rằng là một ngày nắng nóng đẹp.Hết chương 1

Chuyện tình rất đẹp như mơ của Hà Dĩ Thâm và Triệu mặc Sênh đã để lại cho người theo dõi nhiều cung bậc cảm xúc khi theo dõi thành phầm "Bên Nhau Trọn Đời" (My Sunshine).


Trong thời gian qua, chuyện tình đẹp như mơ của Hà Dĩ Thâm với Triệu mặc Sênh vẫn đưa người theo dõi và người mến mộ đi qua không ít cung bậc xúc cảm khi theo dõi tác phẩm này. Đặc biệt, phim vẫn giữ lại được sự nóng áp, lắng đọng theo phong cách rất nạm Mạn. Dưới đây là những chốc lát đáng nhớ trên màn hình ảnh của hai bạn trẻ Dĩ thâm nám – mang Sênh.

Bạn đang xem: Hà dĩ thâm và triệu mặc sênh



Tan chảy trước tình mẫu tử ấm áp của các loài động vật, ảnh xúc động về tình mẫu tử của loài vật


nói đến Như Thanh, họ không thể không nhắc đến Vườn nước nhà Bến En với rất nhiều loài cồn thực vật quý hiếm đã và đang được bảo tồn một giải pháp nghiêm ngặt, bền vững.


Taste Atlas - chuyên trang được mệnh danh là "bản đồ ăn uống thế giới" - vừa mới đây đã công bố bảng bình chọn các nền nhà hàng siêu thị ngon nhất, dựa trên 24 nền siêu thị nhà hàng châu Á. Theo đó, vn đứng lắp thêm 6 vào bảng xếp hạng này.


Năm 2023, ngành phượt Thanh Hoá đặt kim chỉ nam đón 12 triệu lượt khách. Để thực hiện được điều này, một trong các những giải pháp trọng trung tâm là nâng cấp và tạo ra dịch vụ, sản phẩm du ngoạn mới, tăng tính trải nghiệm, chế tạo ra sức hút mang đến du khách.


từ thời điểm ngày 11 đến 13/3, thức giấc Thanh Hóa sẽ tổ chức triển khai Lễ đón nhận Di sản văn hóa truyền thống phi đồ gia dụng thể giang sơn và tiệc tùng, lễ hội đền Bà Triệu năm 2023, lưu niệm 1775 năm ngày mất anh hùng dân tộc Triệu Thị Trinh.


Bộ thông tin và truyền thông media vừa phát hành kế hoạch thực thi Ngày Sách và văn hóa truyền thống đọc nước ta lần lắp thêm 2, năm 2023.


ĐÀI PHÁT THANH VÀ TRUYỀN HÌNH THANH HÓA

Chịu trách nhiệm nội dung: Phạm Văn Báu - Giám đốc Đài PTTH Thanh Hoá



Chỉ được phát hành lại tin tức từ website này lúc có sự đồng ý bằng văn bản của Đài phát thanh với Truyền hình Thanh Hoá.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *