Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this ứng dụng work.
Bạn đang xem: Lời hứa lúc bình minh
Đó là hình ảnh Romain Gary cần sử dụng khi kể tới André Malraux với loại “thân phận” khét tiếng của ông; Romain viết rằng chắc chắn Charlie Chaplin cùng Malraux là những diễn viên kịch câm xót xa tốt nhất về thân phận làm bạn trong cầm cố kỷ XX, cùng Malraux với “bàn tay chìa ra mang lại Thượng Đế nhưng mà chỉ vậy được 1 bàn tay nhỏ người” là một trong những sự khuyến khích thân tình đối với ông (tr. 231).
Trong chương cuối cuốn từ bỏ truyện này, Romain còn kể lại rõ rệt một lần nữa ý tưởng phát minh về thân phận đó. Ông kể, ông nằm hàng giờ trên sân bay, đương đầu với “sự bất mãn muôn thuở của mình”, với nhu yếu “được thừa qua, được ra khỏi nơi ấy”. Và, “đến tận bây giờ tôi vẫn không biết mình muốn nói gì qua nhì chữ “nơi ấy”. Chắc hẳn rằng đó là yếu tố hoàn cảnh con người” (tr. 423). Mẫu thân phận cụ thể không phải là 1 trong những ý niệm trừu tượng vô hình, mà bao gồm “nơi chốn” xác định, gồm hình hài với nhiệm vụ thời gian.
Xem thêm: Trường đại học dược nguyễn tất thành, trường đại học nguyễn tất thành
Và chiếc gánh nặng của ông hoàn toàn độc đáo. Chắc hẳn rằng bởi không một ai như Romain Gary gồm và có thể kể lại cuộc đời mình như một tình yêu lớn độc nhất giữa người bà mẹ và đứa con trai.Nếu là một người yêu thích văn học, nói chung, bạn có tin tưởng rằng mỗi cuốn tiểu thuyết theo như đúng nghĩa đa số nói lên một sự thật? Vậy thì, hãy tin.Romain kể cuộc sống của ông trongLời hứa cơ hội bình minhnhư một cuốn tè thuyết. Ông không chỉ một lần nói trực diện vấn đề này – một giải pháp đầy hình ảnh và ẩn dụ văn chương, tất nhiên – trong các chương truyện; ông cũng chọn thời khắc để nói đôi khi ông không có tác dụng đúng “quy tắc thể loại” từ truyện (tr. 287); với sau cùng, ông nhắc lại khi cuốn sách gần đến hồi kết, rằng, “đến hiện giờ tôi hãy còn coi cuộc sống đời thường là một thể nhiều loại văn học” (tr. 344).Một câu như thế tương đương như một diễn từ, mặc dù chỉ xem trong phạm vi văn cảnh của nó, quả là các ý nghĩa.Ở trên đây tôi muốn nhấn mạnh đến một phương diện của ý nghĩa sâu sắc ấy thôi, mặt nó là 1 trong những đề dụ về thân phận con fan – mẫu ý niệm đó. Mà, bởi lời bình luận về Malraux đã dẫn sinh hoạt trên, Romain làm sâu sắc hơn ý niệm về thân phận, tới mức biến nó thành một ý niệm khác, mô tả từ cái trải nghiệm của riêng rẽ ông.Đó là trải nghiệm được yêu, được dịu dàng trọn đời, một hưởng thụ tình yêu thuần túy, một sự rất đoan bền bỉ vô tận luôn luôn luôn tới hạn cùng không bong khỏi đường chân trời của trái tim và trọng điểm hồn (thật là “sáo”! tuy vậy nhân đồ vật người mẹ của Romain đã khiến cho những sáo ngữ này trở nên mỏng manh biến hóa năng động và tươi mới, như chủ yếu tình yêu vậy. Hãy nghe người mẹ đó bảo Romain khi bà từ chối một lời cầu hôn nhã nhặn, xuất sắc đẹp, của một người đàn ông lịch thiệp và tương đối giả, khi bà sẽ ngoại ngũ tuần cùng vẫn làm việc vậy quan tâm cho nhỏ trai: “Mẹ biết trong đời bà bầu có các thứ mãi mãi mất đi. Chỉ bao gồm điều, Romouchka ạ, từng có một lần, độc nhất vô nhị một lần thôi, bà mẹ yêu si mê một người. Từ thời điểm cách đó đã lâu rồi và bây giờ mẹ vẫn còn đó yêu fan đó. Ông ấy ko tôn trọng người mẹ cũng chưa bao giờ đối xử với bà mẹ như một trang phái nam tử. Nhưng lại đó là một trong người đàn ông”… (tr. 216).Bà chị em đã đưa nguồn tích điện của niềm yêu thích mê ấy vào tình chủng loại tử; tình yêu tốt nhất của bà lúc này là nam nhi bà – mà, theo lời nhắc của Romain – bà “biết” sẽ là 1 quý ông, sẽ là một kĩ năng ưu tú về mọi nghành nghề dịch vụ anh ta chạm đến, sẽ là một người đàn ông lý tưởng của mọi thời đại.Thật là khủng khiếp, đề xuất không?! bạn sẽ trở thành Elvis sở hữu họ Romanov chứ?
Nhưng Romain Gary vào cuốn sách này đã bự lên với sống vào “thách thức với mẫu siêu việt” (Frédéric Badré, 2007), gật đầu đồng ý thách thức đầu tiên vì là 1 trong những cậu nhỏ bé vâng lời chị em và bao gồm thiên tư, tiếp đến bởi lời hứa của lòng hiếu thảo và trên hết, của tình yêu.Toàn bộ là một tập hợp rất nhiều nghịch cảnh: hai chị em con nhì công dân xô viết gốc bởi vì Thái – một gia đình nhỏ không tất cả người cha – một gia đình nhỏ tuổi những di dân nghèo túng, nhưng lại người người mẹ đó luôn luôn tin một phương pháp sắt đá, luôn nói khổng lồ với bất cứ ai ở bất cứ đâu họ mang lại rằng con trai mình là 1 trong người đặc biệt, sẽ là một trong người Pháp và sẽ là một trong những người Pháp lừng danh; người mẹ bị quăng quật rơi đã làm cho mọi bài toán để nuôi dạy đứa con bị quăng quật rơi của chính mình thành một bạn quý tộc, theo đúng những cung giải pháp hào hoa phong nhã mà lại bà trầm trồ rất tiếp nối và tin rằng sẽ là duy nhất số đông gì xứng với tương lai của con; tuy vậy nghịch cảnh chủ công nhất ở vị trí người người mẹ ấy ngọt ngào đứa nam nhi như thể đó là người bầy ông tuyệt nhất bà từng yêu thương nay đang ở mãi trong vòng tay bà bên dưới hình hài tín đồ con, và bà tuyệt đối hoàn hảo hài lòng cùng với quyền sở hữu ý thức đó, hoàn hảo và tuyệt vời nhất hài lòng với kĩ năng hy sinh đời mình cho 1 thành tựu chắc hẳn chắn: nuôi nấng, siêng bẵm, đào luyện người đàn ông ưng ý của mình, trị bởi vương quốc tinh thần và tình yêu của chính bản thân mình chỉ và chỉ theo hình hình ảnh của mình, mong ước của mình.Tựu trung, người nam nhi này là thành tựu của người người mẹ này, toàn vẹn cả thể xác thuộc tinh thần. Nếu như văn chương tạo ra chính mình bởi hư cấu thì ở chỗ này văn chương vẫn thấy một hiện tại thân bằng xương làm thịt con bạn của nó, sống đây, nó đích thực chìa một bàn tay cho Thượng Đế.Nhưng, “với tình mẫu mã tử, vào lúc bình minh của đời người, cuộc sống hứa với chúng ta điều nhưng mà nó không bao giờ thực hiện” (tr. 40).Chính là cái lời hứa hẹn về tình thương yêu toàn diện mãi mãi đó.“Ở tuổi tư mươi bốn, tôi vẫn còn đó mong được chăm lo thực sự” (tr. 11) – Romain mở màn thiên truyện bởi một lời tóm lại như thế. Ông lúc ấy đã triển khai phần chủ yếu yếu lời hứa với bà mẹ – vẫn thành một sĩ quan ko quân, vẫn chiến đấu bảo vệ nước Pháp mà bà mẹ ông không bao giờ thôi ca ngợi và ngưỡng mộ, sẽ có những huy chương với huân chương cao quý, đã gặp mặt gỡ phần đa nhân vật định kỳ sử, đã gồm tác phẩm với danh tiếng, kết luận đã minh chứng lời tiên tri và sự hy sinh sáng giá chỉ của mẹ; ông – cống phẩm của bà bầu – đã có được thừa nhận.Tuy nhiên chính vào thời gian đó ông cũng nhận thấy mái tóc bắt đầu điểm bạc bẽo “khó mà đậy đậy nổi con người tôi cùng tôi chưa thực sự già, cho dù hiện giờ tôi phải tiến lại gần thời khắc mình lên tám” (tr. 437) – nói biện pháp khác, vẫn tồn tại nguyên thằng bé xíu trong ông; đứa trẻ – là ông kia chăng?
Ai đã triển khai lời hẹn của mình? – Cả ông và mẹ?
Vậy có phải thằng bé “lên tám” tê đang mong chờ lời hứa và sống trong lời hứa, mang đến mình?“Tôi không rút ra bài học nào, không đúc kết sự nhẫn nhục nào từ kết cục của chính mình, tôi chỉ khước từ chính bạn dạng thân cùng đó chưa hẳn là tai họa gì lớn lớn” (tr. 437).Đó là chiếc kết cục gì vậy?
Một đặc điểm cũng nghịch thường xuyên của mẩu chuyện kỳ kỳ lạ như một lịch sử một thời này là ở chỗ, Romain kể về phần mình như một bản tính yếu ớt đuối, dù rằng ông đang sớm tạo cho mình “danh tiếng về một người “cứng”, “xứng” với “bặm trợn”” (tr. 13) – một kẻ hay thất bại, cũng thường gặp mặt may, với thường chứng minh phẩm giá của mình bằng một lối hài ước u sầu hay diệu.Dường như, bởi lối từ thuật đó, ông tách bóc ra một Romain khác bên phía trong cái ông Romain Gary lừng danh ở đời.(So với cái thao tác làm việc tự phân tích bao che đó thì mấy trang trong cuốn sách này ông phê phán những nhà phân vai trung phong học chỉ là 1 tiết lộ khinh rẻ với một chút mỉa mai không đáng kể.)Và toàn bộ những thành công xuất sắc của một chiến sĩ đã được khuyến mãi ngay Huân chương Giải phóng vì đích thân tướng mạo de Gaulle trao, của một công ty ngoại giao từng đại diện thay mặt cho nước Pháp ở các xứ sở khác nhau, với trên không còn , của một đơn vị văn vĩ đại và tinh tế và sắc sảo – cục bộ những chiếc đó đâu rất có thể gọi là 1 trong “kết cục”?!Có lẽ Romain Gary nhằm mục đích tới điều khác khi viết sinh sống cuối những dòng hồi ức này rằng: “Thành thực cơ mà nói, tôi chưa lose cuộc” (tr. 437).Tôi đến rằng, như tương đối nhiều trong số những nhà văn to đã trải qua thời kỳ lịch sử đó, ông đa phần nghĩ mang lại thân phận của con người. Tận hưởng tình yêu to của người người mẹ hẳn đang sớm gửi ông mang lại chỗ cảm nhận được hình dáng của mẫu tuyệt đối.Hoàn toàn không ngẫu hứng mà ông thấy, vô cùng cảm thông, rằng André Malraux vẫn chìa một bàn tay mang lại Thượng Đế.Ông, Romain Gary, đang chìa tay như thế không chỉ một lần.Mở đầu và kết thúc thiên truyện này, ông hầu hết nhắc đi nói lại câu hỏi ông lắng tai Đại dương, ngay gần như luôn luôn sắp hiểu rõ lời thì thầm bí mật bất xuất xắc đó.Hứa hứa hẹn ấy mới lớn làm sao.Thân phận chúng ta, bao gồm lẽ, là 1 trong lời hứa, với loại siêu việt, cùng là lời hứa hẹn của chiếc siêu việt với ta. Và cái siêu việt ấy thật khôn xiết máu thịt gần gũi.